Liệu mình có duyên đến đâu



Nhạc xập xình, đèn màu lấp loáng, người múa may bập bồng, lượn lờ quanh... thế mà nó vẫn ngồi yên có vẻ tư lự. Nhóm bạn hỏi:

- Sao buồn vậy bạn, để kêu mấy em lại giúp vui nhe!


Nó bảo:

- Không có chi, mình muốn ngồi tí thôi mà.

Bọn bạn giãn ra, nhảy tưng tưng theo nhạc. Nó ngẫm nghĩ:

- Công phu chẳng có, học đạo sơ xài. Vậy mà vào đây chơi thế này, liệu mình có duyên đến đâu? Rồi trong đầu nó nảy ra tứ thơ:

“Dở đạo dở đời mai về đâu 
Cuồng quay quyến dụ những đêm thâu
Phan duyên ắt hẳn ngày sau khổ
Chẳng toan ắt sẽ đọa tam đồ.”

Quanh  nó  vẫn  cuồng  loạn sắc màu, thanh âm hấp dẫn...